Sonntag, 12. Juli 2015

Papa12

Đối với Y Chi anh là Papa12. Papa một hai, không phải là Papa mười hai.
Thật ra anh là Người-Cha-Đứng-Hạng-Nhất đối với nó nhưng vì tôi đã chiếm cái chỗ tối ưu ấy trong tim nó rồi nên anh đành bằng lòng với vị trí thứ 2, sau tôi. 
Và anh, người đàn ông xa lạ, mũi dài, mặt trắng đã trở thành Papa12 của Y Chi.
Abitur (Baccalauréat) 2015

Abitur (Baccalauréat) 2015
Y Chi lên 7 khi nó lần đầu tiên gặp anh và hỏi bâng quơ: "Chú làm chung chỗ với mẹ con hả ?" rồi chạy mất vì nó không chờ đợi một câu trả lời nào ở anh cả. Đối với nó tất cả những ai mũi tẹt thì một là bạn, hai là họ hàng gì đó của mẹ nó, ai mũi lõ thì chỉ có thể là đồng nghiệp ở sở của mẹ nó mà thôi.

Phantasialand năm 2006. Tôi không phải là một "phen"[1] hâm mộ những trò chơi nhào lộn ngoạn mục vì bao tử sẽ cho "chó ăn chè" ngay lập tức. Vì vậy tôi nhờ anh dẫn Y Chi đi chơi những trò chơi nhào lên nhào xuống muốn lộn hết ruột gan phèo phổi này. Race for Atlantis - một trò chơi khoa học giả tưởng cho ta có cảm tưởng đang bay vèo vèo trong vũ trụ.
Khi anh và nó ra khỏi phòng lái, tôi thấy mặt mày con bé xanh lè vì sợ hãi, tay nó bám chặt vào cánh tay anh. Trong một thoáng tôi chợt nhận ra rằng không phải chỉ có tôi cần một "vai áo nửa đời" để dựa dẫm, mà chính Y Chi mới thật sự cần một cánh tay mạnh mẽ để nó bám vào, một cánh tay không bao giờ rời xa nó trên con đường đời mịt mù như một khu rừng rậm không có bảng chỉ lối gì cả.

Anh không chỉ vui đùa với Y Chi trên các chuyến tàu ở những khu giải trí đầy những trò phiêu lưu mạo hiểm.
Mỗi buổi tối anh đọc cho nó nghe truyện "Cây sáo thần" (die Zauberflöte), một vở nhạc kịch tuyệt tác của Mozart; anh chịu cho nó sờ tai mình để ru nó ngủ. Hoặc anh cho nó giựt mấy cái lông tơ ở cánh tay anh làm làn da anh nhô lên nhô xuống như mặt nước đang bị bọt sủi làm dợn sóng, rồi nó cười vang và kêu lên: "Ô hay, trông kìa, người có da sủi bọt" (Blubberhaut).
Salzburg 2006
Anh không phải lúc nào cũng vui vẻ và đáng yêu như vậy. 
Mỗi tối anh khảo bài vở của Y Chi vì chính anh cũng rất nể thầy Menne, ông thầy nghiêm khắc dạy Y Chi thời tiểu học. Nó lên lầu đi ngủ rồi anh lại ngồi soạn cặp cho nó, gọt bút chì để vào cặp, xem xét coi có thiếu quyển sách toán không, hoặc kiểm tra lại coi đã ký tên vào tờ giấy mời đi họp phụ huynh hay chưa, những buổi họp mà chỉ có anh là người đàn ông duy nhất trong đám các bà mẹ lắm mồm. Anh vặn vẹo cô giáo dạy thể dục với câu hỏi : "Thưa cô, tại sao học sinh không được đeo kính bơi trong giờ bơi lội?" cho đến khi cô trả lời một câu hoàn toàn vô nghĩa giống như câu cô trả lời cho đám học trò: "Bởi vì chúng nó phải làm thế!", một câu trả lời mà cho đến bây giờ vẫn không giải đáp được thắc mắc của con bé con tôi là tại sao nó không được phép đeo kính bơi để mắt khỏi bị đỏ ngầu sau giờ bơi lội. Không phải anh có ý định chọc tức hay than phiền gì cô giáo cả, anh chỉ muốn được nhìn thầy cô qua con mắt của Y Chi để có thể hiểu được trình độ học vấn của nó khi mà anh chỉ biết qua điểm của bài vở nó mang về nhà.

Anh luôn luôn giữ đúng thời khóa biểu luyện tập của con bé, bất cứ là về bơi lội, trượt băng, múa Ba-lê hay học đánh dương cầm. Dù mùa xuân, mùa hạ hay mùa đông. Dù mưa giông hay bão tuyết. Anh bao giờ cũng dậy thật sớm, trét bánh mì cho con bé mặc dù nó chẳng bao giờ ăn sáng ở nhà cả, xong rồi thì anh đánh thức nó dậy và đưa nó đến chỗ tập mặc cho nó ngái ngủ đòi xin nghỉ.

Y Chi mếu máo vì trợt ngã trên sân băng: anh là người an ủi, vỗ về, động viên nó.
Y Chi tươi cười rạng rỡ trên bục trao giải bơi lội: anh hí hoáy chụp ảnh.
Y Chi biễu diễn múa: anh bao giờ cũng đi sớm để giành được ngồi ở hàng ghế đầu.
Y Chi hòa nhạc dương cầm: anh quay phim.
Anh luôn bên cạnh con bé, luôn có mặt "trên từng cây số".

Khi Y Chi bước vào tuổi dậy thì, nó làm cho anh càng bận rộn hơn.
Nó cãi bướng. Anh cố gắng moi móc những kinh nghiệm của anh thuở thiếu thời để khuyên bảo con bé.
Nó ngủ đêm ở nhà bạn. Anh chỉ tắt điện thoại cầm tay sau khi đã nhận được những lời nhắn tin chúc ba ngủ ngon của con bé.
Nó đi chơi khuya với bạn bè. Anh "giảng đạo" hằng giờ cho nó nghe về những nguy hiểm có thể xảy ra, dặn dò nó không được đua đòi theo bạn bè uống bia uống rượu, bắt nó phải nhắn tin cho anh mỗi lần nó đi đến chỗ nào để anh biết nó đang ở đâu, kiểm tra xem điện thoại đã sạc đầy ắc quy chưa, hỏi con bé có mang theo đủ tiền không, vân vân và vân vân...
Nó có bồ. Anh cố gắng tìm ra lý do tại sao hai đứa giận hờn cãi nhau.
New York 2011 with Betty
Đó chính là anh, vai áo nửa đời của tôi. 
Đó chính là Papa12 của Y Chi. 
Tình yêu của tôi đối với anh không bằng một góc tình yêu anh dành cho tôi và Y Chi.
Đời không bao giờ như ý. Nhưng đôi lúc có những hạnh phúc thật gần trong tầm tay với. Ta chỉ cần vươn cánh tay ra, nắm bắt và giữ chặt lấy nó.

Y Chi đã vươn tay ra và đã bắt được anh, người Papa12 đáng yêu nhất trên đời này của nó[2].


[1] Fan
[2] cách gọi này là tôi bắt chước nhà văn Ephraim Kishon, ông luôn viết là "bà vợ đáng yêu nhất trên đời này của tôi"

Papa12

Salzburg 2006
Für Y Chi ist er Papa12. Papa ein zwei, nicht Papa zwölf.
Eigentlich ist er für sie der Nummer-Eins-Papa, aber da ich die allerliebste Person in Y Chi's Leben bin, muss er sich mit dem zweiten Rang zufrieden geben.
So wurde aus dem fremden Mann mit langer Nase und weißem Gesicht Y Chi's Papa 12.

Y Chi war 7 als sie ihn zum ersten mal traf: "Bist du Mama's Kollege?" fragte sie ohne auf die Antwort zu warten, da sie ziemlich sicher war, dass alle Plattnasen entweder meine Freunde oder meine Verwandschaften und alle Langnasen meine Kollegen sind.

Phantasialand 2006. Ich war kein Fan von Rides auf Freizeitparks. Mein Magen machte nicht mit und so nahm er Y Chi's Hand und ging mit ihr ins Land der Abenteuer. Race for Atlantis - Flugsimulator. Als sie herauskamen, sah ich Y Chi's verängstiges Gesicht, ihre Hand klammerte fest an seinen Arm. Für einen Moment war ich mir bewusst geworden, dass nicht nur ich eine starke Schulter brauchte, um mich daran zu lehnen, sondern auch Y Chi einen starken Arm brauchte, an den sie festhalten konnte und der sie auf den Weg durch den Dschungel dieser Welt niemals losließ.

Er ging nicht nur mit ihr auf abenteuerliche Fahrten in den Freizeitparks. Jeden Abend las er ihr "die Zauberflöte" vor, erlaubte ihr zum Einschlafen seine Ohren zu kraulen. Oder er ließ sie die Haaren an seiner Haut  ziehen. Es sah aus, als ob die Haut "blubberte". Dann lachte sie und nannte ihn "Blubberhaut".

Aber er war nicht immer so lustig und lieb.
Er kontrollierte jeden Abend Y Chi's Hausaufgaben, da auch er Respekt vor Herr Menne hatte, Y Chi's strenger Grundschullehrer. Und wenn sie bereit im Bett lag, guckte er nach, ob in ihrer Schultasche doch noch ein Mathebuch fehlte, ob die Stifte angespitzt sind und ob die Einladung zum Elternabend unterschrieben war, wo er immer der einzige männliche Elternteil war. Er ließ Frau Küchen, die Sportlehrerin, nicht in Ruhe, bis sie seine Frage "Warum dürfen die Kinder beim Schwimmen keine Schwimmbrille tragen?" beantwortet hat, obwohl es eigentlich gar keine Antwort war: "Weil sie einfach nicht dürfen!", eine Antwort, die auch Y Chi bis heute immer noch nicht verstanden hat. Er hatte keine Absicht, die Lehrerin zu ärgern, er wollte sie sehen, sowie Y Chi sie sah, um zu verstehen, warum Y Chi da oder dort gute oder schlechte Note mit nach Hause brachte.

Er hielt sich eisern an ihrem Trainingsplan, sei es Schwimmen, Eislaufen, Ballett oder Klavier; sei es Sommer, Winter, Schnee oder Regen. Papa12 war immer früh aufgestanden, machte Brot (obwohl Y Chi niemals zu Hause frühstückte), weckte sie und fuhr sie zum Training, ob sie es wollte oder nicht.

Heulte Y Chi beim Hinfallen auf dem kalten Eis: er tröstete sie.
Stand Y Chi strahlend auf dem Siegespodest beim Schwimmwettbewerb: er knipste Fotos.
Tanzte Y Chi auf Spitze: er saß in der ersten Reihe.
Spielte Y Chi Konzert: er filmte.
Er war immer da, wo Y Chi auftrat.

Als Y Chi in das Pubertätsalter eintrat, machte sie ihm das Leben noch schwerer.
Sie rebellierte. Er versuchte, sie mit Geschichten aus seiner Jugend wieder zur Vernunft zu bringen.
Sie übernachtete bei Freunden. Zu Hause schaltete er das Handy erst aus, bis sie ihm WhatApps-Gute-Nacht-Message geschickt hat.
Sie ging auf Party. Er predigte stundenlang darüber, dass sie bloß nicht von Freunden zum Alkoholgenuss überreden ließ, dass sie ihn "ansimsen" sollte, damit er wusste, wo sie sich gerade befand, dass das Handy aufgeladen ist, dass sie genug Geld dabei hatte, dass,  dass, dass ...
Sie hat den ersten Freund. Er versuchte herauszufinden, warum sie sich streiten.

Das ist meine andere Hälfte.
Das ist Y Chi's Papa12.
Ich kann ihm nicht genug Liebe geben, wie er mir und Y Chi gegeben hat.
Im Leben läuft es nicht immer wie man sich gewünscht hat, aber manchmal ist das Glück ganz nah, man braucht die Hand nur auszustrecken, um nach der anderen Hand zu greifen und sie festzuhalten.

Y Chi hat ihre Hand ausgestreckt und ihren allerliebsten Papa12 auf der ganzen Welt gefunden.



Keine Kommentare:

Kommentar veröffentlichen