Năm nay các cựu học sinh Lê Quí Đôn bên Paris tổ chức họp mặt có mời một số thầy cô mà trong đó có thầy Mun Pierre là thầy dạy Pháp văn của tôi năm lớp 5/6, niên khoá 1973-1974.
Kể sơ sơ cho các
bạn không là học sinh trường Lê Quí Đôn:
Lê Quí Đôn là một
trường Việt-Pháp, tức là cũng học chương trình Việt như các trường khác nhưng đặc
biệt hơn, chúng tôi được học Pháp văn từ lớp một, một phương pháp sư phạm mà
bên Đức này mãi đến năm 2010 bộ giáo dục nước Đức mới đưa ra việc học sinh ngữ
chính là Anh văn sẽ được bắt đầu từ lớp một vì trình độ tiếng Anh của học sinh
Đức so với các nước bắc Âu khác như Hoà
Lan, Na Uy, Thụy Điển v.v. rất là ... í ẹ. Cái chuyện ông thủ tướng Đức bắt tay
thắm thiết tình "hữu nghị anh em" với tổng thống Mỹ Reagan và nói
"You can say you to me" là
một câu chuyện hài hước mà mãi cho đến bây giờ người ta vẫn hay đem ra làm bằng
chứng để khuyến khích việc học sinh ngữ từ lớp một, vì khổ cái nước Đức là xứ tự
do dân chủ, thằng nào chiếm được đa số là thằng đó thắng, nên vẫn có những suy
nghĩ đối lập cho rằng học nhiều, ngu nhiều, không học .... không ngu (đùa chút
chơi).
Vì Mít ta nghĩ
xa hơn nên năm lớp 5/6 tôi thật là diễm phúc được học Pháp văn với thầy Mun
Pierre, một mơ ước của tất cả các nữ học sinh tiểu học Lê Quí Đôn thời bấy giờ.
Đố các bạn biết tại sao
? Vì thầy Mun Pierre (cho đến bây giờ tôi
vẫn không hiểu tại sao chúng tôi lại gọi thầy bằng cả tên lẫn họ trong khi các
thầy cô khác thì nếu là thầy cô dạy tiếng Việt thì chỉ gọi tên như cô Nương, cô
Lang ... còn mà thầy cô dạy Pháp văn thì gọi bằng họ như Madame Azzie) đẹp
trai như tài tử xi-nê-ma Alain Delon. Đây là hình thầy hồi đó.
Năm 5/6 là năm tiếng tây tiếng u của
tôi lưu loát nhất vì tôi muốn được là học trò cưng của thầy. Chỉ duy nhất một
điều đó thôi. Tôi hãnh diện được thầy kêu lên đọc recitation bài "La
cigale et la foumi" mà cho tới bây giờ tóc ... đủ màu (do nhuộm) tôi vẫn
không quên ... 2 câu đầu:
La cigale, ayant chanté
Tout l'été ....
Cũng nhờ vậy mà năm đó là năm
"huy hoàng" nhất của tôi, vì đi đâu tiệc tùng vui chơi gì, ông ngoại
cũng dắt tôi theo ... làm trò vì tôi vừa đọc bài recitation, vừa khoa tay khoa
chân, trợn mắt trợn tai như một đứa tây con nên lúc nào cũng được các ông bà bạn
của ngoại tôi vỗ tay ầm ĩ và thưởng nào kẹo nào bánh nào lời khen ... ông ngoại
(là có đứa cháu gái giỏi thế). Phải kể
thêm rằng thời đó muốn tỏ ra mình thuộc giới phong lưu thì nói chuyện phải xen
tiếng tây, gọi nhau moi, toa ơi ới, hoặc đôi khi nói toàn tiếng tây mà sau này
khi sang Đức học lại Pháp văn với thầy cô người Đức tôi mới biết ông ngoại nói
tiếng tây rặt âm hưởng ... Nghệ An vì cô giáo người Đức dạy Pháp văn của tôi
nói tiếng tây nếu ai không biết không thể nào đoán ra cô là Đức Arier[1]
chính thống.
Đi dạy lúc nào ông thầy Alain ... Đầy
Lông[2]
cũng ăn mặc rất bảnh bao nên tuy thầy không cao lắm vẫn có vẻ uy nghi của một
nhà giáo đủ làm chúng tôi nể sợ. Tôi không được học tư thêm với thầy vì thứ nhất
ba mẹ tôi chỉ vì chìu ý ông ngoại mới cho tôi học trường tiếng tây chứ ba mẹ
tôi học Anh văn là sinh ngữ chính nên ba mẹ tôi chẳng thiết tha gì việc tôi đọc
recitation con ve hay con dế cả. Thứ hai là nhà tôi cũng chẳng giàu có gì, nhà có
một cái bảng to đùng như ở trong lớp học, tối nào ba tôi cũng dạy "tư"
thêm tụi tôi môn toán, hiểu không hiểu cũng không dám hỏi lại vì ba tôi nghiêm
lắm. Nhưng tôi vẫn hiểu lờ mờ là ông thầy "Đầy Lông" của tôi rất công
bằng, không phải vì đi học tư thêm ở nhà thầy mà được thầy ưu ái hơn, qua bằng
chứng là ... tôi, bởi tôi đã được làm con ve sầu kêu ve ve[3]
suốt ... năm 5/6 ấy.
Hôm rồi đi thăm cô Nương, ngồi nghe
cô kể chuyện ngày xưa tôi mới biết thầy dạy tư rất có hiệu quả, và mấy chục năm
sau thầy cũng không quên là cô đã đem tặng vợ thầy một chiếc cà rá thay lời cám
ơn sự dạy dỗ của thầy.
Từ 1975 những ý niệm về ông thầy
"Đầy Lông" của tôi chỉ duy nhất còn sót lại qua tấm hình chụp lớp 5/6
và hai câu đầu của bài con vẻ con ve. Chẳng bao giờ tôi nghĩ sẽ gặp lại thầy vì
dù có sang được xứ tây âu thì tìm đâu ra thầy trong 65 triệu người Pháp mắt
xanh mũi lõ ?
Hôm con nhỏ bạn tôi ríu rít khoe đã
liên lạc được với thầy, tôi tưởng nó ... diễu dở, vì tất cả những gì chúng tôi
biết về thầy chỉ duy nhất là cái tên Mun Pierre aka Alain … "Đầy
Lông". Vui buồn lẫn lộn trong tôi. Tôi "gồng" hết sức, ăn gian
xài luôn ông "gú gồ" [4],
mà chỉ viết được vài dòng hỏi thăm thầy và không quên hỏi thầy còn nhớ con vẻ
con ve ở trường tiểu học Lê Quí Đôn ngày xưa không ? Đương nhiên thầy không thể
trả lời "ve nào ?" được, mặc
dù tôi biết thầy không nhớ tôi là cái chắc vì cuộc đời của thầy lên xuống,
lưu lạc từ xứ này qua xứ khác, trong đại
dương mênh mông của thầy tôi chỉ là một hạt cát bé tí.
Tôi đang lo sốt vó là tới này gặp lại
thầy tôi biết nói gì đây khi con ve ngày xưa bây giờ chỉ rặn ra được ... 1 câu
"em cà phê no, xin vu lê" [5]
là chấm dứt chương trình của ban tùng lâm rồi.
Hỡi các bạn Lê Quí Đôn yêu vấu của tôi, ai sẽ tình nguyện làm con ve sầu cho tôi kỳ họp mặt tại Paris này đây ?
La Cigale, ayant chanté
Tout l'été,
Se trouva fort dépourvue
Quand la bise fut venue :
Pas un seul petit morceau
De mouche ou de vermisseau.
Elle alla crier famine
Chez la Fourmi sa voisine,
La priant de lui prêter
Quelque grain pour subsister
Jusqu'à la saison nouvelle.
"Je vous paierai, lui dit-elle,
Avant l'Août, foi d'animal,
Intérêt et principal. "
La Fourmi n'est pas prêteuse :
C'est là son moindre défaut.
Que faisiez-vous au temps chaud ?
Dit-elle à cette emprunteuse.
- Nuit et jour à tout venant
Je chantais, ne vous déplaise.
- Vous chantiez ? j'en suis fort aise.
Eh bien! dansez maintenant.
Reunion Paris (will take place on Sunday, June 8th, 2014)
May 2014
[1]
Aryan / Aryens
[2]
Delon
Ve sầu kêu ve ve
Suốt mùa hè
Đến kỳ gió bấc thổi
Nguồn cơn thật bối rối
Một miếng cũng chẳng còn
Ruồi bọ không một con
Vác miệng chịu khúm núm
Sang chị Kiến hàng xóm
Xin cùng chị cho vay
Dăm ba hạt qua ngày
Từ nay sang tháng hạ
Em lại xin đem trả
Trước thu, thề đất trời!
Xin đủ cả vốn lời
Tính Kiến ghét vay cậy
Thói ấy chẳng hề chi
Nắng ráo chú làm gì?
Kiến hỏi Ve như vậy
Ve rằng: Luôn đêm ngày
Tôi hát, thiệt gì bác!
Kiến rằng: Xưa chú hát
Nay thử múa coi đây
Suốt mùa hè
Đến kỳ gió bấc thổi
Nguồn cơn thật bối rối
Một miếng cũng chẳng còn
Ruồi bọ không một con
Vác miệng chịu khúm núm
Sang chị Kiến hàng xóm
Xin cùng chị cho vay
Dăm ba hạt qua ngày
Từ nay sang tháng hạ
Em lại xin đem trả
Trước thu, thề đất trời!
Xin đủ cả vốn lời
Tính Kiến ghét vay cậy
Thói ấy chẳng hề chi
Nắng ráo chú làm gì?
Kiến hỏi Ve như vậy
Ve rằng: Luôn đêm ngày
Tôi hát, thiệt gì bác!
Kiến rằng: Xưa chú hát
Nay thử múa coi đây
[4]
Google translator
[5] un café noir, s'il vous plaît
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen