Hôm nay thong thả lại mò lên Facebook và chợt thấy thằng bạn viết:
„Hồi nhỏ thầy Khanh dạy văn hỏi :
- Quân, em thích làm luận văn tả
cái gì nhất?- Dạ thưa thầy em thích tả con đường.
Lớn lên đi khắp năm châu bốn biển,
giang hồ trả nợ áo cơm, đêm mùa đông choàng tỉnh, gào lên: thầy ơi giờ em chỉ muốn
tả cái nhà !"
Lại nhớ bài "Tối ở nhà"
trong Quốc văn giáo khoa thư :
„Cơm nước xong, trời vừa tối. Ngọn
đèn treo, thắp giữa nhà. Cha ngồi đọc nhật báo. Anh đang ngồi cúi xuống xem
sách hay làm bài. Mẹ và chị, kim chỉ vá may. Ở bên cạnh, hai đứa em nhỏ đang
nghe bà kể câu chuyện cổ tích, thỉnh thoảng lại khúc khích cười với nhau rất
vui vẻ.
Ban ngày đi làm ăn khó nhọc, tối
đến cả nhà được đông đủ sum vầy như vậy, tưởng không có cảnh nào vui hơn.“
Hồi xưa đi học hình như đứa nào khi gặp đề văn tả gia đình em đều vẽ
lên một bức tranh từa tựa như vậy mặc dù bây giờ, khi chính mình có gia đình rồi,
tôi mới hiểu được là không phải gia đình nào cũng có ... đèn treo, thắp giữa
nhà cả.
Ai đã từng làm ngành nghề
"du mục" như thằng bạn tôi mới hiểu được thế nào là "tung cánh
chim tìm về tổ ấm". Nhìn con bé con tôi đang lớn dần, nghe nó vẽ tương lai
của nó, tôi thấy đâu đó hình ảnh của mình mấy chục năm về trước. Như thằng bạn
của tôi, cánh chim đã mang tôi lên đèo xuống suối, tuổi trẻ dạn dày đã biến con
chim se sẻ ngày xưa thành một đại bàng tung cánh giữa cuộc đời mênh mông. Rồi đêm
đến, đại bàng thu cánh cô đơn trong một căn phòng có "đèn treo, thắp giữa
nhà" của một khách sạn nào đó, giữa trung tâm của một thành phố nào đó, và mơ về một tổ ấm nào đó bên kia bờ
đại dương.
Hồi xưa chưa có Internet, chưa có WhatApps, sợi dây duy nhất nối hai chiếc
"đèn treo, thắp giữa nhà" là cái điện thoại mà dây điện thật ngắn vì
có lẽ khách sạn họ không muốn người ở trọ di dịch nó một cách tùy tiện. Nhưng
nó chẳng giúp được tôi gì cả vì giờ này con bé con tôi đang khò khò để bơm năng
lượng cho một ngày mới sắp đến. Nếu bây giờ cô Phụng (tôi không học văn với thầy
Khanh như Quân) bắt tôi viết văn tả cảnh buổi tối ở nhà thì bài luận của tôi sẽ
như sau:
„Cơm nước xong, trời vừa tối. Ngọn
đèn treo, thắp giữa nhà. Ba lau bàn rồi xếp chén đũa dơ vào máy rửa chén. Không
thể tả anh chị đang làm gì được vì em là con một trong gia đình. Bà ngoại đi
thăm cậu Út chưa về. Mẹ đi làm vắng nhà. Ba nói bữa này mẹ về sẽ có quà cho em.
Em không thích quà vì bà ngoại cũng mua cho em rất nhiều quà rồi. Em thích mẹ ở
nhà vì tối mẹ sẽ đọc cho em nghe tiếp truyện cô bé Momo và hoa mười giờ. Mẹ
đang kể đến đoạn mấy ông mặc áo khoác màu xám đi ăn cắp thời giờ của con người.
Ba không biết truyện này, mà ba cũng chẳng biết kể chuyện, chỉ toàn đọc từng chữ
trong sách ra làm như em không biết đọc vậy nên em không thích ba ru em ngủ.
Ngày mai ngoại về lại rồi, còn ngủ
thêm hai đêm nữa thì mẹ cũng sẽ về, cả nhà được đông đủ sum vầy như vậy, tưởng
không có cảnh nào vui hơn.“
Bài luận văn tả cái nhà của thằng
bạn tôi có lẽ cũng có nội dung ... từa tựa như vậy vì tâm trạng của du mục ai cũng
... từa tựa như nhau.
À có cái hoàn toàn khác: thằng bạn
tôi là Đại bàng đực.
Dezember 2014
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen