- Trời đất, đi New York hai ngày là quá
dư rồi.
- Ối, New York đi
weekend thôi, khỏi lấy ngày nghỉ chi uổng.
Tôi đang "hồ hởi phấn khởi " khi bàn
về chuyến du lịch sắp tới của mình bỗng dưng bị "bàn ra" thấy cũng
cũng hơi lo lo. Khách sạn đã "búc"[1] rồi hổng lẽ gọi điện thoại rút ngắn
lại vài đêm ? Lỡ rút ngắn rồi đến New
York muốn ở lại thêm thì lúc đó ở đâu đây? Mưu sự tại
Nhân, hữu sự tại Thiên. Nhân là tên chồng con bạn tôi, Thiên là... thiên hạ.
Suy hơn tính thiệt tôi vẫn giữ quyết định đi New York với thời gian không như ... Thiên
định.
Nghe nói ở biên giới họ xét kỹ
lắm, hổng cho mang đồ ăn thịt cá trái cây gì vào nước Mỹ hết trọi. Vì vậy tôi
cho đám con nít ăn sáng một bữa no say rồi mới khởi hành. Nhưng đàn bà thì hay
lo xa, tôi vẫn mang theo ít nho táo. Dầu sao cũng phải lái xe khoảng hơn tiếng
rưỡi mới tới biên giới chứ bộ.
Đang mơ màng ngắm cảnh ... đìu
hiu dọc theo xa lộ thì tôi chợt nghe tiếng con bạn tôi hớt hải:
- Sắp tới rồi, còn cái gì thì ăn cho hết đi nghe bà con…
Tôi hoảng hồn bỏ nguyên chùm nho
vào miệng nuốt chửng. May mà bây giờ nho bị cải biến "gien"[2], chả
còn tí hột nào, chứ không chắc vài bữa sau tôi bụng tôi sẽ "tím ngắt một
vườn nho".
Thủ tục nhập cảnh đơn giản hơn tôi
tưởng tượng nhiều. Không thấy ai xét hỏi đồ ăn đồ uống gì sất. Có lẽ họ thấy
con nít lố nhố, nhanh nhanh chóng chóng cho đi cho rồi kẻo chúng nó chạy lăng
quăng mất trật tự thêm.
Khi tôi kể sẽ đi chơi New York
nhiều người căn dặn:
- Nhớ ghé "Guốc bơ ri ao lét" nghe, "xốp"[3] đã lắm.
Mấy đấng đàn ông ... chồng cũng
có nghe nhưng cứ phớt tỉnh ăng lê vì đầu tháng mới lãnh lương, ngu sao ghé
"ao lét", chỉ có chết chìm chết lỉm vì các bà mà xuống "ao"
thì đúng là cá gặp nước, tha hồ rút thẻ tín dụng ra cho chúng "chà"
mệt nghỉ. Ông bà ta hay nói "thánh nhân đãi kẻ khù khờ". Đàn bà là
sinh vật khù khờ ... bẩm sinh vì đàn ông luôn tự hào chúa chỉ cần một mẩu xương
sườn của ông Adam đã nặn ra ngay một bà Eva mắt xanh mũi lõ (còn mà da vàng mũi
tẹt là tại lúc đang nặn bà Âu cơ thì hai ông bà Adam-Eva cứ quấy nhiễu nhau
trước mặt chúa làm chúa bị chia trí nên bỏ qua phân đoạn chỉnh hình và để lửa
nung đất sét hơi quá tay).
Anh yêu người con gái ngây thơ
Ăn nói vu vơ rất khù khờ
Nhào vô mới biết mình đã hớ
Thì ra hùm cái giả nai tơ
(Vô danh)
Vì đám con nít léo nhéo đòi đi
toa lét bất thình lình, đấng "Adam" của tôi vội vàng tấp ra cái
"ếch xích"[4] gần
đấy và vô tình chở Eva vào "thiên đường tội lỗi trần gian": Woodbury
Outlet Center.
Tôi chưa thấy ai có kỷ lục đi
"rét rum"[5] dài hơn … 3 tiếng đồng hồ.
Nó còn làm cốp xe của chúng tôi tự nhiên có vẻ như teo lại vì bị chứa thêm vô
số đồ Cái-Này-Rẻ-Không-Mua-Uổng.
Nhưng Guốc bơ ri ao lét không phải là chỗ dừng duy nhất trên con đường
độc đạo đến New York. Chúng tôi còn ghé Lake George mua cà phê uống (nhưng chủ
yếu là kiếm cớ để được đi nhờ toa lét vì chỉ mua mỗi một ly cà phê mà người ra
vào toa lét cứ xoành xoạch như là đi bỏ phiếu bầu tổng thống Mỹ), mua kem đá
nhận, chế xi rô trái cây đủ loại. Kem này kiểu làm từa tựa kiểu Việt nam nhưng
ngon hơn vì tôi nhớ hồi đó kem đá nhận thì đá nhiều hơn xi rô, mà xi rô cũng
chỉ là nước màu mà thôi, làm gì còn có trên cùng đổ thêm ít sữa đặc béo ngậy
nữa. May mà lúc đó trời đã xế chiều, tuy có nắng nhưng gió thổi lành lạnh,
thành thử không ai ưu ái việc nhảy xuống hồ theo đề nghị của con bạn có tâm hồn
thể thao của tôi.
Chúng tôi nghỉ đêm tại Albany,
thủ đô của tiểu bang New York. Mang tiếng thủ đô nghe oai chứ tôi thấy ngoài
cái trường đại học có dáng đồ sộ quá cỡ và vài công trình kiến trúc mang vẻ Âu
châu cổ kính, thành phố Albany buồn hiu hắt. Có mỗi tiệm ăn Việt nam cây tre
cây trúc gì đó thì lại đóng cửa thứ hai làm tụi tôi phải ra "phút
cọt"[6] ngồi
gặm đồ Mỹ giải sầu và giải ... đói.
Cuối cùng thì sau hơn một ngày
rưỡi "trường chinh nam tiến" chúng tôi cũng tìm ra cái khách sạn ...
không sao ở đường số 77, Manhattan, New York (tôi không dám kể lại cho ai nghe
"thành tích" này vì thường chỉ cần lái xe khoảng 6 tiếng là đã tới
rồi). Mãi đến ngày về chúng tôi mới nhận ra rằng khách sạn của chúng tôi nằm ở
địa điểm khá tuyệt vời: chung quanh có đầy đủ hàng quán, siêu thị, tiệm sách,
tiệm giặt ủi, bến xe điện ngầm. Central Park chỉ đi bộ vài bước là đến. Thậm
chí còn tìm được chỗ đậu xe miễn phí nữa. Chỉ có một điều là không hiểu do
giường ngủ hơi bé hơn tiêu chuẩn "quyên sai"[7] hay
tại máy điều hòa không khí kêu to hoặc do nôn nóng muốn đi du ngoạn thành phố
mà cả bọn chúng tôi ai cũng thức sớm đặc biệt. Vậy chứ hôm nào chúng tôi ra
khỏi khách sạn cũng gần ... ngọ. Cần kể
thêm rằng phái đoàn du lịch gồm 4 gia đình, 8 người lớn, 7 con nít và ... 1 cây
đàn ghi ta.
Hôm đang đi dạo trên đường
"Phíp"[8] thằng bạn tôi xin phép:
- Cho hai cha con tui ghé tiệm "Biêu Ờ Bia" năm phút nghe ?
Tưởng là tiệm bán bia, nước giải
khát gì đó nên chúng tôi đồng ý không để bạn mình đi lẻ loi con nhạn như vậy. 5
x 15 = 75. Chúng tôi không ra khỏi tiệm
bán gấu bông "Build a Bear" sớm hơn thời gian đã tính trong bài toán nhân
trên.
Hay hôm đi chơi phố tàu. Để đổi
tuyến đường xe điện ngầm màu xanh lá cây (tôi phải nói rõ màu xanh gì vì còn có
tuyến xe màu xanh nước biển nữa) qua tuyến xe màu vàng thì phải đi bộ khoảng
hai "bờ lốc"[9] trong
phố tàu. Vậy mà tôi cứ ngỡ mình đang đi dạo Vạn lý trường thành vì ý niệm về thời
gian, khoảng cách của tôi đã hoàn toàn bị tê liệt dưới cái nóng thiêu cháy của
thành phố New York. Mười lăm con người thì chỉ như vài con kiến trong cái ổ người
là người này. Nhưng cái khổ ở đây là mười lăm con người này mang bệnh
"sờ". Đàn ông sờ đồ điện tử, đàn bà sờ quần áo, con nít sờ đồ chơi.
Người sờ thì mê mẩn, người không sờ thì đứng coi chừng người sờ để khỏi bị móc
túi. Sờ mãi thì sẽ đâm ra muốn mua. Mua đồ ở phố tàu thì phải trả giá. Trả giá một hồi cổ sẽ khô, sẽ thèm ly nước
sinh tố. Uống ly nước sinh tố một mình sao đành. Ta lại trở lại bài toán nhân ở
phía trên, nhưng phải bình phương lên vì ở phố tàu không chỉ có một tiệm bán
gấu nhồi bông.
Thí dụ khác. Mua vé xe điện ngầm.
Ở bến xe đường số 79 có hai máy bán vé tự động. Ta có thể mua bằng tiền mặt
hoặc bằng thẻ tín dụng. Mỗi lần chỉ mua được 1 vé. Hôm đầu tiên chúng tôi xài
thẻ tín dụng tại sợ sẽ bị thối lại cả đống tiền cắc khi mua 15 vé. Dùng thẻ chỉ
mua được 2 lần là máy từ chối không bán tiếp vì lý do ... tôi không biết tại
sao. Không đủ thẻ tín dụng để mua vé chúng tôi đành dùng tiền mặt. Mua vé bằng
tiền mặt thì lâu hơn một tí vì có tờ đô đút vào là máy "nuốt" liền, nhưng
cũng có những tờ nó cứ nuốt vào lại nhả ra, xoay, lật mặt nào nó cũng phun ra
phè phè, nhất định đòi bằng được tờ khác mới thôi. Tôi không có thời gian
nghiên cứu tại mần răng mà có tờ đô nó chịu, có tờ đô nó chê, vì đám người sắp
hàng chờ chúng tôi mua vé đã có vài người diện mạo bắt đầu chuyển sang ... muốn
gây sự đánh nhau. Do có 2 máy và thời
gian mua trung bình cho 1 vé khoảng 2 đến 3 phút nên chúng tôi không mất cả
tiếng đồng hồ để mua vé xe. Tụi con nít khoái đi xe điện ngầm lắm vì có máy
lạnh và nhất là đỡ phải đi bộ dưới cái nóng ngột ngạt của nhựa đường bốc lên.
Chuyện ăn uống cũng là một phương
trình có nhiều ẩn số. Người lớn thì coi như đồng tình rồi, tức là không thích
ăn đồ Mỹ. Còn đồ Tàu, Thái, Mã lai, Nhật
gì cũng được, đồ Việt nam là thượng sách, Ấn độ ta liệt vào nhóm máu C, tức là
đồ có nhiều cà ri, không hợp khẩu vị Việt nam. Nhưng đám con nít thì không có
tinh thần "nhất trí thông qua" cho lắm. Đứa đòi ăn hambuger, đứa đòi pizza,
lasagne, gà chiên, khoai tây rán, v.v … Nói chung là ý kiến mỗi đứa thay đổi
như chong chóng tùy theo đói nhiều hay đói ít.
Mà đồ á châu chúng nó tuy không hảo nhưng cũng chẳng chê. Thành thử
nhiều khi chúng tôi cử đảo từ "bờ lốc " này qua "bờ lốc"
kia rồi quay lại "bờ lốc" cũ mà vẫn chưa quyết định được nên ăn ở
tiệm nào. Thường thì tôi hay áp dụng chính sách "quyền (phụ) huynh thế ...
lực" nhưng vì là đi chơi, đi nghỉ hè, nên chúng nó được ưu tiên hơn và chúng
tôi được ... đi bộ nhiều hơn.
Bạn sẽ hỏi thế chúng tôi đã xem
được những gì ở New York với đám bầu đoàn thê tử ấy ? Cũng như bao nhiêu khách
du lịch khác chúng tôi cũng đi phà ngắm tượng nữ thần tự do, cũng leo lên được
Empire State Building, đi … toa lét ở Walldorf Astoria Hotel (giá một đêm ở đây
hơn cả tháng lương của tôi nên tôi chỉ dám đi toa lét ... lén mà thôi), ghé "ngắm"
kim cương ở Tiffany (mua thì còn phải xét lại vì tôi không thấy để giá gì cả
tức là thuộc loại hàng "vô giá" chăng ?), mua đồ điện tử ở Apple Store
v.v…. Ngay cả Time Square rực rỡ ánh đèn "khuya" đám con nít cũng
được đi qua. Ấn tượng nhất với chúng nó là tiệm Toys"R"Us. Và cũng ấn
tượng không kém với tôi nữa vì hình như chúng tôi "ghé bến" ở đó cũng
không dưới một tiếng đồng hồ.
Ai nói đi New York chỉ cần hai ngày ? Một tuần du lịch
qua đi như cơn gió thoảng.
Tôi đế giày quên mỏi
Lê giữa phố phồn hoa
Nghe lòng mình tự hỏi
Phố người hay phố ta ?
Đỗ Quyên
August 2009
Keine Kommentare:
Kommentar veröffentlichen